Chị Đừng Buông Tay Em
Chị ơi, đừng
buông tay em
Đừng đi vào bóng
tối một mình!
Hãy dừng lại hỡi bóng đen và vực thẳm
Đứng lấn vào vùng
ánh sáng tinh nguyên!
Hãy đứng lại những
cơn đau dữ dội
Xé làn da, nghiền
hơi thở thóp thoi
Hai tay ngươi chớ
chắn giử làn hơi
Đừng bóp nát mạch
tim còn sinh động
Cho người ta yêu thêm
làn hơi mỏng
Để một lần hồng lại
cánh môi ngoan
Cho màu xanh rọi
sáng nét hồn nhiên
Trong ánh mắt, nỗi
thiết tha trìu mến
Hãy dừng lại, cơn
bệnh tàn cuồng vội
Ta van xin, ta nước
mắt rụa ràng
Trên gối này, ta
cầu khẩn gian nan
Hãy buông bỏ gọng
kềm sự chết
Đêm từng đêm, mộng
ta dài, ác nghiệt
Cứ lạc loài, tìm
không được lối ra
Biển mênh mông,
buồn, bờ bến lạ xa
Mà tay người ta
yêu đã không còn để níu
Ngày qua ngày, mộng
ngày cũng dữ
Ta ngồi nhìn,
lòng thảng thốt rụng rời
Mỗi phút giây
nhìn người hớp tìm hơi
Cổ ta nghẹn như
ai đang bóp nghẹt
Tay nắm niu, mấy
ngón tay rời rạc
Lạnh lẽo trào lên
từng mảnh thịt da
Sức sống ta sao
không chuyền được qua
Và Trái tim vô dụng,
đừng kêu gào thống
thiết!
Hơi thở này,
nghiêng gần, người hãy nhận
Chút hồn ta, xin
níu giử cho người
Ánh sáng này, le
lói, sắp tàn phai
Trong mắt lệ, chỉ
tuôn tràn thống khổ
Chử nhảy múa giữa bao giòng nước mắt
Hồn lênh đênh, hồn
bải hoải vô tri
Thơ không thơ, chỉ
những giọt sầu bi
Ràng rụa chảy từng
giòng trên giấy trắng
Hơi thoi thóp đầu
hàng cho số kiếp
Đã vươn tay dài
thần chết vô tâm
Rụng rời lòng, hồn
ta cũng chết căm
Cơn đau cũng dìm
ta trong tuyệt cùng bóng tối
Đừng buông tay,
chị ơi, đừng buông tay từ chối
Hãy để trong tay
em, từng ngón nhỏ còn rung
Này tay em, chị
hãy nắm lấy cùng
Đừng ngược lối, đừng
bước vào bóng tối
Xin chị đừng bước
vào bóng tối - Một mình!

No comments:
Post a Comment