Thương
Anh
Đời khốn khỗ bao năm anh nặng
gánh
Chí kiêu hùng một thuở dấu vào
tâm
Thương mẹ già, lo đàn con
nheo nhóc
Có bao giờ anh nhỏ lệ thương
tâm?
Quẫn quanh theo vườn sau sân
trước
Gầm thét sâu trong tâm thức một
mình
Một đời trai anh vùi trong rượu
đắng
Dấu trong đêm niềm ai oán lặng
thinh
Từng miếng cơm cho mẹ già anh
đút
Nhẹ bàn tay lau mắt mẹ lệ nhoà
Em ngồi trông mà lòng đau như
cắt
Thương anh đời bão dạt trùng
xa
Xếp thân đó một góc vườn thửa
ruộng
Anh biết gì? ngơ ngác một nhà nông
Tuổi trẻ xưa cởi sóng vượt ngàn
trùng
Một thuở nhỏ anh chí hùng
lang bạc
Anh xếp lại những son vàng mộng
ước
Đời hắt hiu lo từng bửa cơm
thừa
Bao khốn khỗ vùi thân anh sâu
hút
Dẫm lên đời bẽ nát mộng anh xưa
Anh câm lặng dang lưng che gió bão
Đời gây lên trùm phủ một trời
mơ
Anh nhẫn nhục nhìn dòng đời áo
não
Ôm mẹ một tay, một gánh nặng
con thơ
Em ở xa vô tình hay bất nghĩa
Để bơ vơ anh chịu đựng một mình
Làm sao hỏi bao lần em không
nghĩ
Khi bao lời đỗ xuống miệt
khinh anh
Anh vẫn sống rực trong vùng bóng
tối
Nghĩa ơn đời anh mang cả trên
vai
Đời khắc khe cố dìm anh xuống
mãi
Anh ung dung vẫn rộng lượng với
đời.
Nghĩ đến anh và trong tình yêu
Mẹ
No comments:
Post a Comment