Sunday, May 18, 2014

Niềm Đau Đóng Băng

Niềm Đau Đóng Băng

Em chợt hiểu
Lòng còn nổi sóng vì mất mẹ
Những giọt nước mắt còn ứ đọng trong tim
chưa kịp chảy xuống
Cơn bệnh ngặt ngèo của anh
Chắn mất khoảng trống mà
hồn em để dành riêng cho mẹ
Em không tròn câu khóc mẹ
Nước mắt bồng bềnh ở trong
hồn không chảy nữa
Niềm đau đóng băng
Tim cũng lạnh lùng im bặt
Em không hiểu tại sao
Trong lòng bùng lên nỗi uất ức
Em không hiểu tại sao
Lòng em lại giá băng
mà đau buốt
Em chưa được khóc mẹ
Em chưa được tuôn trào
chưa được để lòng trôi theo
làn sóng ưu phiền bập bùng trong tim
Anh đã chắn lối
Vì cơn bệnh của anh
Anh đã cướp mất
một phần hồn của em
mà em đễ dành cho mẹ
Em giận anh
và oán ghét
cơn bệnh của anh
Từ đây
em sẽ không còn khóc nữa
cho mẹ
hay cho anh!

6/26/06
ngày về lễ 100 ngày cho mẹ

và cơn bệnh của anh Biên

Nỗi Đau Còn Đó

Nỗi Đau Còn Đó

Thoắt lòng không dám nghĩ sâu
Một vùng dĩ vãng đượm mầu nhớ thương
Mẹ ơi! Mẹ hỡi tình vương
Sao đau còn mãi theo tình trường xa
Bao lần nhớ mẹ lệ nhoà
Bao lần úp mặt khóc oà trong chăn


8/2006

Mẹ là Tất Cả

Mẹ là Tất Cả

Lòng run con ngừng ngập
Nắn nót chữ yêu thương
Làm sao cho vừa được
Từng đêm lặng miên trường

Con viết bài thương mẹ
Sao giòng mực nhạt phai
Sao lòng con cạn quá
Mơ hồ cánh vạc bay

Một trăm năm đền đáp
Không đũ một ngày tròn
Tình mẹ cao chất ngất
Con vụng về lo toan

Làm sao con viết được
Những đêm thâu mẹ nằm
Trọc trằn mẹ thao thức
Ngậm từng giọt thương tâm

Chắt chiu đàn con nhỏ
Đôi cánh mẹ chở che
Phơi trần mình sương gió
Dấu buồn trong đêm khuya

Làm sao con hiểu được
Những dày dan trong đời
Sâu kín  trong lòng mẹ
Những bức rức không rời

Có bao giờ con hỏi
Chia cho con nỗi buồn
Có bao giờ con nhận
Dùm mẹ nỗi sầu tuôn

Mẹ dạy con nắn nót
Từng chữ nghĩa chử ân
Mẹ lo con ấm lạnh
Đời gió sương phong trần

Mẹ cho cả cuộc đời
Từng đứa con một cõi
Một khung trời riêng tư
Me tròn ôm tất cã
Vào khối tình bao la

Mẹ quên con đã lớn
Mẹ cười khi con vui
Mẹ trông lo thấp thỏm
Khi đời sống vập vùi

Từng miếng ăn mẹ nhớ
Từng giấc ngũ mẹ chìu
Nâng niu bàn tay nắm
Ấp ủ lòng mẹ yêu

Mẹ sống cả cho con
Ngày chiến tranh dai dẵng
Thăm con tận rừng sâu
Bao dập dồn cay đắng

Rồi ngày tàn binh đao
Con thơ lạc một đứa
Mẹ mong chờ hăt hiu
Mõi mòn trông lần lửa

Nuốt vào lòng lệ ứa
Trái tim mềm cơn đau
Ôm tác tan sầu muộn
Khóc thầm những đêm thâu

Bao nhiêu tình thâm đó
Mẹ rạt rào cho con
Đứa theo đời xây mộng
Đứa khổ tình mông lung

Đứa tình yêu quá lớn
Khi tim còn quá non
Vấp bao nhiêu sầu muộn
Lở dở mấy đoạn đường

Mẹ âm thầm theo con
Như bóng dày tàng rậm
Chở che đời u-ần
Chở che đời phong sương

Rồi trong bầy con nhỏ
Đứa tách rời đi xa
Đứa thì không còn nữa
Lòng mẹ buồn xót xa


Những đêm dài mẹ nhớ
Những đêm dài mẹ thương
Quẫn quanh bên đời mẹ
Ẫn dấu niềm bi thương

Bên kia đời của mẹ
Có ai buồn hỏi han
Mảnh đời đau như xé
Mồ côi  tuổi còn non

Bên kia đời của mẹ
Bỏ vội miền quê hương
Mồ cha chưa xanh cỏ
Lạc bước nào tha phương

Bên kia đời của mẹ
Những ràng buộc vấn vương
Những làng quê xóm cũ
Những xa xót đoạn trường
Mẹ riêng mình ấp ủ
Mẹ riêng mình nhớ thương

Mẹ gom hết đời mình
Nuôi con bằng tình thương
Bằng bến bờ đức hạnh
Bằng hy sinh vô vàn
Ngã riêng hay thiên định
Mẹ trao đời cho con

Làm sao con viết được
Chữ yêu thương ngọc ngà
Luân lưu trong giòng máu
Chan hoà mẹ nuôi con

Làm sao con gom được
Bao niềm vui trong đời
Để đem về tặng mẹ
Những nụ cười thật tươi

Làm sao con xoá được
Khoãng đời buồn hắt hiu
Đâu đó trong lòng mẹ
Ẩn chìm nổi cô liêu

 Bài thơ này con viết
Trang trãi chút lòng son
Tình mẹ hiền tha thiết
Chử hiếu con chưa tròn!


Viết cho Mẹ của anh Chương với tấm lòng
mến yêu 


Norman 2/2006