Tuesday, February 25, 2014

Qua Một Năm Mất Mẹ

Qua Một Năm Mất Mẹ

Đây ngày một ngày hai
Một năm tròn mất mẹ
Héo hắt buồn không phai
Mắt khô đi giòng lệ

Tim thắt thoải niềm đau
Từng đêm chìm nổi nhớ
Bập bùng trong cơn mơ
Nước mắt tràn bóng tối

Ôi mẹ ơi mẹ ơi
Tiếng vọng sâu trong hồn
Ngậm ngùi tình mẫu tử
Phút giây nào thiên thu
Buộc ràng đời sinh tử

Nhớ Mẹ

Norman, 2/26/07

Nỗi Nhớ





Nỗi Nhớ

Nhớ cha, một dòng sông phía trước
Nhớ mẹ,  một liếp cải bên nhà
Nhớ những chiều mưa rỏ giọt
Nhớ, lòng quặn nỗi xót xa

Bóng cha hiền thấp thoáng
Trong tỉnh lặng buỗi chiều
Dòng sông lờ lặng chảy
Trong mắt buồn đăm chiêu

Bóng mẹ hiền còm cõi
Áo trắng màu bạc phai
Năm mòn ngày qua mõi
Một đời người thoáng bay

Nhớ cha rồi nhớ mẹ
Nhớ điếng một hồn con
Có khóc không thành tiếng
Giử chặt kín trong hồn


NT Vi


In the memory of my parents –
my yearning for my parents, not only of their love, their images, but also the earth they once stood, the river which reflected their life, the garden grove where once cultivated,  the shadow, the fading color of the clothes they wore, the rain, the ever-raining season...  Those dark and light reflections of memory are ever present in my longing heart. 


Hai nấm mộ

Hai nấm mộ

Bên nây môt nầm mộ
Của anh vừa mới xây
Trên đầu nằm là mẹ
Vừa qua đời mới đây

Cụm tre xanh dầy lá
Rũ nhành xuống lưa thưa
Nắng trưa nồng nực đổ
Loáng thoáng bụi vàng xưa

Sao lòng như giấy trắng
Không còn vết thương đau
Mắt khô không nhỏ nổi
Những giọt tủi giọt sầu

Phải nổi đau tiền kiếp
Đả nén vùi dưới sâu
Anh về vùng yên tĩnh
Lãng đảng hồn tiêu dao

Gió trên cành xao động
Một thoáng lòng em run
Ngở như đời là mộng
Mộ mẹ hiền mộ anh!

Thời gian cô đọng lại
Không gian cùng đứng im
Sâu cùng trong tiềm thức
Đời như đả lắng chìm

Long Hậu 3/08

Thăm mộ anh

Bướm






Bướm

Chập chờn cánh mỏng đêm thâu
Bay về thăm lại trần sầu xa xưa
Lẻ loi một bóng đèn thưa
Tiếng không gian gọi chiều mưa mẹ về
Bướm bay về giửa cơn mê!

Nhật Thụy Vi 
Hồn Mẹ về qua cánh bướm

 2006

Đêm An Táng Mẹ





Đêm An Táng Mẹ

Com ôm ngực mình đau xót
Nghe từng hồi vật vã đường tim
Nước mắt chảy hoài trùng trùng khôn ngớt
Hồn sắt se thê thiết từng cơn

Đêm nay hai giờ người ta chôn mẹ
Ôi lòng đau như cắt mạch máu đào
Có khóc mãi có bao lời kễ lễ
Tìm mẹ giờ con chỉ đợi chiêm bao.


Đêm 02/27/2006

Saturday, February 15, 2014

Khăn trắng

Khăn trắng


Quấn cao một giải khăn tang
Con quì lạy mẹ hai hàng lệ rơi
Dâng lên một chén cơm hời
Chan hoà muối mặn đầu môi con hiền
Ơn sinh nghĩa dưỡng vô biên
Mà nay con chỉ dâng phiên lạy này
Trắng khăn, phủ mặt, vòng tay
Tay lau lệ ứa , tay gầy dâng cơm
Đây bát nước, đây bình hương
Hồn thiêng mẹ quyện ở phương trời nào
Bềnh bồng sông núi phương nao
Đốt khăn tang trắng giải sao được sầu
Khăn cháy tan, buồn càng sâu!

 Nhật Thụy Vi
Đội khăn tang cho Mẹ
 6/2006


Tìm Mẹ Nơi Đâu

Tìm Mẹ Nơi Đâu


Bây giờ đâu còn nữa
Người Mẹ hiền con yêu
Xa xôi bao cách trở
Ngậm ngùi lòng con đau

Trong lòng như nổi sóng
Con ép tim nghẹn ngào
Đời bây giờ cách biệt
Âm dương mẹ về đâu

Nhìn hình xưa ảnh cũ
Sắc màu còn đậm nét
Mà mẹ nay còn đâu
Thân vùi sâu tâc đất

Mẹ ơi sầu chất ngất
Từ đây đời phân ly
Nhớ mẹ lòng quay quắt
Lệ ướt đầm hoen mi

Một lạy này gữi mẹ
Một đời con ăn năn
Không được nâng gối mẹ
Không được nhìn mẫu thân
Trong giờ tàn cách biệt
Lệ lòng con tràn dâng


Nhớ Mẹ ngày mẹ mất
February 26, 2006

 Nhật Thụy Vi

Saturday, February 1, 2014

Đêm Mất Mẹ

Đêm Mất Mẹ

Cho đêm nay trong mơ
Con được ôm bóng mẹ
Vùi mặt vào áo xưa
Như ngày nào còn bé

Cho đêm nay trong mơ
Con được nhìn thấy mẹ
Ngồi bên hàng hiên xưa
Những chiều tà bóng xế

Cơn mơ này đêm nay
Sẽ không là mộng dữ
Sẽ không có quan tài
Mẹ không là quá khứ

Con không muốn hình dung
Mẹ mặc màu áo đỏ
Tay quàng ngang ngực nhỏ
Ôm trái tim ngừng thở

Con không muốn hình dung
Quan tài đi phía trước
Kéo lê đời đi sau
Một đàn con cháu nhỏ
Sướt mướt giọt lệ trào

Cho con ngũ đêm nay
Trong vùng mơ có mẹ
Có tay mẹ tay con
Núm níu đời dâu bễ.

Nhật Thụy Vi

Khóc Mẹ  Đêm 2/26/2006